Một góc cà phê

Hôm nay, dạo qua quán cà phê cũ. Giữa ngã tư ồn ào của hai con đường lớn ngay trung tâm thành phố là một quán cà phê nho nhỏ. Giữa cái ồn ào của phố xá, quán vẫn yên ả, trữ tình và lãng mạn theo cách rất riêng.

goc-nho-ca-phe

Nơi cửa sổ nhìn xuống, từng dòng người tấp nập qua lại. Xen lẫn sự sang trọng là những vất vả lo toan. Hai mặt của thành phố có thể chỉ cách nhau một làn đường, một gang tay.

Những ngày nắng ấm, tí tách bên ly cà phê và những tiếng du dương của những giai điệu hòa tấu cổ điển. Cuộc sống sôi động dường như dừng bước ngoài cửa sổ. Có gì đẹp hơn vào một ngày nắng ấm, giữa mùa xuân hoài bão ước vọng của tuổi trẻ. Có gì đẹp hơn niềm hạnh phúc, ấm áp lan tỏa bên trong không khí trầm, ấm cúng, nghi ngút khói cà phê quyện vị dìu dịu ngọt, đăng đắng, ngầy ngậy chút bơ… thơm và quyến rũ đến lạ lùng! Ngoài kia, những tia nắng đầu ngày xuyên qua tán lá me xanh.

Ngày mới trôi qua như thế – nhẹ nhàng phiêu lãng và bình yên, dù chỉ dăm ba phút ngắn ngủi để thưởng thức tách cà phê, nhưng mọi người ai cũng cảm nhận được trong cái ồn ào, hối hả của cuộc sống thì đâu đó vẫn còn chút nhẹ nhàng trầm lắng, suy tư. Từng dòng người như cơn sóng ồn ào qua, lớp sau dồn lên lớp trước. Chỉ khi đối diện với sự bận rộn mới thấy mình chậm rãi. Sóng sánh vàng nâu chuyện cũ. Thoang thoảng ban mai chuyện của tương lai…

Nhớ lại năm đầu đại học, ngồi trên chiếc ghế nhựa mỏng manh của cái quán cóc trước cổng trường, ly cà phê của ai nấy giữ, có hôm cả nhóm hốt hoảng bỏ chạy vì có lực lượng giữ gìn đường thông hè thoáng đến. Chỉ tội cho chị bán cà phê, vài ba hôm lại phải mất vài cái ghế vì gom không kịp. Chắc cũng chỉ có thời sinh viên mới có những khoảnh khắc vui như thế.

Cà phê Sài Gòn bây giờ phong phú như chính con người ở Sài Gòn, có lắng đọng, yên tĩnh, có bay bổng, có cả ồn ào. Vui thì đi cà phê với bạn bè, buồn thì mình ta với ta.

Trở lại góc quán cà phê ngày xưa, quán thay đổi nhiều, chủ quán mới, khách đông hơn, ồn ào hơn. Không còn bắt gặp đâu đó bên cửa sổ có cô gái tuổi đôi mươi nhiều mơ mộng, nhấp từng ngụm cà phê, nhìn ra cửa sổ rồi khẽ mỉm cười.

Bên tách cà phê, thi thoảng chợt nhớ lại hương vị năm nào. Nguyên vẹn đến không ngờ. Đứng dậy, đẩy cửa, bước ra khỏi quán, cái ồn ào như lao vào mình…

Tuổi Trẻ Online

Bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tin đã đăng