Thơ – Y5Cafe: NỢ…!!!

Làm người đã là nợ. Làm người sản xuất cà phê lại càng nặng nợ hơn, với đời, với gia đình, với ruộng vườn, với miếng cơm manh áo hàng ngày của người thân. Rứt nợ đi có được không? Chắc là được, nhưng dây duyên se kéo liệu có hết nợ?

 

Cuối năm vườn rẫy Cà đầy
Mà sao chịu cảnh trắng tay,hỡi Trời!
Công thì ngất ngưỡng Cà ơi!
Ngọc Hoàng thì cứ…mưa rơi tối ngày.
Khổ thân,sân bạt Cà đầy,
Hòm hèm một tháng chẳng xay được nà !
Dọn vô rồi lại kéo ra
Người vô rẫy,kẻ ở nhà…chả ngơi !
Giơ lưng hứng giọt nắng trời,
Hé môi nếm vị mưa rơi mặn lòng !
Bao giờ hết cảnh trầm luân
Bao giờ xóm vắng người dân thoát nghèo !
Nợ nần ngán cảnh bám đeo
Phân,thuốc,gạo,muối,tương,rau…thật phiền !

Tự an : còn nợ còn duyên
Đến khi hết nợ đương nhiên hết nghèo !!!

Dương Thị Oanh

Bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

  1. Hoàng Anh Minh

    Nợ ơn, nợ nghĩa, nợ tình.
    Nợ kiếp thân hình đã làm nông dân.
    Trả xong chợt thấy thân này héo khô…

Tin đã đăng