Không chỉ riêng người trồng cà phê mà người nông dân bao đời nay luôn mong ước cảnh “được mùa , được giá”.
Nhưng trớ trêu thay khi thường xuyên phải chịu cảnh “được mùa mất giá” hay “được giá mất mùa”. Dương Thị Oanh đóng góp vào những trăn trở suy tư đó bằng lời thơ chân chất, quen thuộc của riêng mình.
Xin góp một chút hy vọng, một chút ước ao … vào ngày mai, vào tương lai, như mong muốn góp thêm sức sống cho đời cho bạn, cho anh, cho tôi và chúng ta.
CÀ PHÊ…BUỒN ..!
Chống tay nghĩ chuyện đời thường
Khép mi…tạm gác mọi đường chăm lo.
Nghĩ mình…tuy chẳng so đo
Nhưng đà chiu chắt giữ kho, căn Cà.
Biết đâu thời thế nghịch mùa
Cà phê rớt mãi… chẳng chừa đường lên.
Lỡ rồi !…thương cảnh chồng con
Bao năm góp nhặt….một phen khóc, cười..!
Mong sao lật ngược thế bài
Để ai kia bớt thở dài sáng đêm.
Mong sao cho giá sẽ lên
Để người lên rẫy yêu thêm nương Cà.
Dương Thị Oanh