Không rào đón, không vòng vo, không phân bua, không giải bày… như nhiều người khác. Dương thị Oanh đã bộc lộ tiếng tơ lòng của mình, “vườn đào” nhưng lại mang đậm sắc màu cà phê khiến hồn thơ hòa quyện, vương vấn với hương cà làm cho cô gái miền Tây tha thiết, mạn nồng hôm nao đã trở thành một phần của hương sắc Tây nguyên hôm nay.
DUYÊN NỢ..!
Em là cô gái miền Tây
Vì mê giọt đắng lên đây theo chồng.
Tây Nguyên đất rộng mênh mông
Hương Cà vương vấn…em không muốn về!
Bốn mùa…theo nghiệp Cà phê
Một năm mưa, nắng…mải mê vườn đào,
Tỉa cành, xịt thuốc…chả sao
Năm ba bốn bận phân vào, cà ra..!!
Xuân về, thơm ngát trắng hoa;
Hạ sang, hạt mẩy…bao la lộc đầy,
Thu qua, chín mọng trĩu cây,
Nắng Đông,… phơi sấy xếp đầy kho thương
Tết về thanh toán mọi đường
Đợi khi giá tốt…tỏ tường công ta.!
Bao năm lăn lộn cùng Cà
Giờ em là gái gốc đà…Tây Nguyên !
Có tình, có nghĩa nên duyên
Có chàng, có thiếp rẫy vườn nên xanh…!!!
Dương Thị Oanh