Cách nhau chừng vài chục mét, chỉ cần một tiếng gọi: “Năm” và ra tín hiệu – sờ tóc trên đầu, chân đá vào khoảng không một cái; vậy là chị Năm mang sang ly cà phê đá. Lúc khác, “Năm”, tay sờ vú, chân đá; vài phút sau chị mang đến cà phê sữa đá
Địa bàn hoạt động của chị Năm trong khoảng 150m trên đường Bùi Thị Xuân, quận 1, phục vụ cà phê, nước giải khát suốt ngày cho nhiều đối tượng, từ tài xế taxi, khách vãng lai… cho đến công nhân viên chức. Bởi con đường này tuy ngắn, dài chưa đến một cây số nhưng năng động, có cây xăng toạ lạc nên cũng là nơi giao ca của các anh tài taxi; có hàng loạt khách sạn, giá tương đối vừa phải nên khách đến “trụ trì” cũng đông; rồi nào công ty, công sở… mà con đường nhộn nhịp suốt đêm ngày.
Giao tiếp bằng tín hiệu không phải mới, đã có từ thời cổ xưa – từng ra những ký hiệu đục trên đá trong hang động. Cho đến khi con người có chữ viết mà ở cách xa nhau thì đánh tín hiệu moóc (morse) – tít te; xêmapho (sémaphore) – đánh bằng hai cây cờ cầm tay. Còn “tín hiệu” kêu cà phê này xuất phát từ khi ông chủ khách sạn S. không cho bảo vệ gọi ơi ới ngoài đường, “gây ồn ào và làm phiền khách ở”, Kiệt bảo vệ khách sạn kể vậy. Hỏi chị Năm, ai là người sáng tác ra kiểu chỉ chỏ đó, chị Năm trỏ Kiệt nói “cậu này”. Kiệt hàn huyên, thực ra chị Năm cũng hơi nặng tai mà “sếp” thì không muốn ồn ào nên “làm vậy cho chắc” và dần dần thì mọi người quanh đây đều quen.
Đã chừng 15 năm qua chị Năm sinh sống cùng gia đình bằng nghề này với người chồng phụ việc nặng cho chị. Anh Công cũng nghề bảo vệ cho biết, “cà phê đá đấm” đó xuất hiện quãng chừng sáu năm nay, cà phê thì ra hiệu được, uống nóng thì đừng có… đá chỉ sờ thôi; còn “khách nhờ gọi chanh muối, nước ngọt…thì chịu, phải cuốc bộ”. Ngần ấy năm có khi nào chị làm nhầm?, tôi hỏi. “Chưa bao giờ, vì mình không nghe nên phải ngó kỹ lắm”, chị Năm khẳng định vậy.
Gần cả tháng nay, ông Nguyễn Hoàng – Việt kiều bang Texas, Mỹ về Việt Nam chơi, thuê phòng ở tại khu vực này. Cứ sáng ra, ông ngồi dưới gốc cây vỉa hè uống cà phê chị Năm để “mua” được những trận cười no say. Ông Hoàng khà khà nói, “vụ này ở Mỹ không có đâu, về bên đó tôi chỉ cho bà xã chiêu sờ, chiêu đá này để bớt nói với bả đi!”
Phố xá đang “thừa” tiếng ồn, tiếng còi inh ỏi đến đinh tai nhức óc thì “tín hiệu cà phê” đó xem ra thật dễ thương.
Cà phê sữa: tay sờ vú tay kia ra dấu số lượng | Một cà phê đá: đưa một ngón tay, chân kia đá ra hiệu |