Một con đồi nhỏ, một mảnh vườn xinh, có gia đình mình, quanh thôn xóm lặng…Rồi lại có một ngày rộn tiếng cười tươi, hạnh phúc dâng trào vì cà phê không chỉ cho hoa trái mà cả quả ngọt cuộc đời… Nhà thơ Dương Thị Oanh lại thỏ thẻ tiếng yêu thương.
Tôi yêu vườn Cà phê xanh
Đậu trên sườn đồi đất đỏ,
Tôi yêu người dân xóm nhỏ
Sớm chiều một nắng,hai sương !
Tôi yêu dáng Mẹ cuối nương
Lom khom cõng gùi…mưa đổ;
Tôi yêu dáng Cha nghiêng nhỏ
Chênh chao vạt nắng cuối trời !
Tôi yêu giá Cà :bốn mươi
Tháng Tám Trung thu mời gọi;
Tôi yêu Trăng rằm vời vợi
Mùa về,chín mọng yêu thương !
Tôi yêu giọt đắng thơm ngon
Đậm đà vị mồ hôi mặn;
Tôi yêu công anh,công bạn…
Ngày dài lam lũ…TÔI YÊU !!
Dương Thị Oanh
Mỗi bài thơ ra đời đều cảm xúc theo thời gian hiện tại , thật Đồng điệu với những người gắn bó với cây cà phê. đúng.. tôi yêu những gì như thơ chị viết và còn : tôi yêu ! Những bài thơ y5cafe !