Khi thị trường giá lên ôm hàng kỳ vọng giá còn lên nữa, nhưng thị trường đảo chiều thì suýt soa, tiếc nuối, để tự trách mình…
Âu đó là lẽ thường tình ở đời mấy ai không lỡ… duyên (!). Cảm xúc rất đời thường của cuộc sống đã được Dương Thị Oanh thể hiện mang đầy chất thơ, bởi một lẽ rất giản đơn vì tâm hồn, cảm xúc của tác giả vốn đậm đà chất thơ.
Lỡ …!
Thị trường … sao đến lạ người ơi !
Giá rớt… dân ta đứng than trời.
Khi lên chẳng bán, mong lên nữa.
Lên rồi không bán, lại rớt thôi…!
Thị trường lên giá nhỏ giọt thôi
Lên thì một bước, xuống mấy mươi…
Ông Tơ đem nhện giăng giăng mắc.
Bà Nguyệt đơm duyên trốn biệt rồi…!
Đò xưa đã lỡ chuyến hời.
Cầu phao lỗi nhịp, Cà thời lỡ duyên.
Mưa dầm thì đợi nắng lên.
Hạn nhiều, mong gặp mưa thêm…, hỡi người !
Dương Thị Oanh
Sáng nay trời chực đổ mưa.
Chị em hí hửng bỏ về mua phân.
Bón thôi dẫu biết nợ nần.
Mong cho mùa được đỡ phần lắng lo.
Nhà nông cơ cực thân cò.
Bón xong tấn rưỡi lò mò nắng lên.
Đến tối đứng ngồi không yên.
Trời không mưa xuống là phiền lắm thay.
Cả năm đằng đẵng cuốc cày.
Bón phân gặp nắng hái cà gặp mưa.
Nỗi lòng nói hết sao vừa.
Trời cao thương đến cho mưa ngập đồng.
Dân cày khỏi phí uổng công.
Cuối năm thu nhập thêm đồng cà phê…!
…
Vài dòng gửi đến diễn đàn.