Nhiều nông dân ở Đắk Lắk đang phải phá bỏ vườn ca cao đã trồng 3-5 năm để quay về trồng các loại cây từng bị chặt bỏ trước đó.
Không “dễ ăn” như thông tin ban đầu của các dự án, nhiều mô hình trồng ca cao thất bại vì không hợp điều kiện thổ nhưỡng, quá sức đầu tư của các hộ nghèo và giá cả bấp bênh…
Dự án hết, ca cao cũng đi
Chúng tôi đến rẫy nhà ông Maro Y Pắc, 44 tuổi, buôn Ea Sar, huyện Ea Ka (Đắk Lắk) khi ông đang chặt bỏ những cây ca cao cuối cùng để chuẩn bị trồng khoai mì. Trước đây, mảnh rẫy này trồng điều nhưng từ năm 2007, theo khuyến khích của một dự án nước ngoài, ông Maro Y Pắc đốn bỏ điều để chuyển sang trồng cacao với hi vọng nhanh chóng thoát nghèo.
“Hồi ấy dự án phát miễn phí cho tôi 250 cây ca cao giống và phân vi sinh. Mỗi lần đi học cách chăm sóc ca cao chúng tôi đều nghe thông tin cacao đang có giá nên ham lắm. Ai ngờ mới trồng được một thời gian thì ca cao bắt đầu chết dần, số còn lại phát triển kém và chậm ra quả, đến năm nay tôi mới thu hoạch được hơn chục ký quả tươi” – ông Maro Y Pắc nói.
Còn ông Y Thin Byă, trưởng buôn Ea Sar, cũng được dự án cho 300 cây ca cao giống nhưng khi chúng tôi đến nhà thì không còn cây nào. “Trồng ca cao khó lắm, chết nhiều nên giờ tôi chuyển sang trồng mía. Trồng mía ít phải chăm sóc và thu nhập cũng khá hơn” – ông Y Thin Byă cho biết.
Trường hợp phá bỏ ca cao sau mấy năm trồng như ông Maro Y Păc, Y Thin Byă không phải hiếm. Theo ông Nguyễn Văn Sỹ – chủ tịch UBND xã Ea Sar, khi dự án mới triển khai có 77 hộ nghèo tham gia nhưng đến nay còn 2/3. Diện tích ca cao từ mức cao nhất là 300ha đến nay còn 139ha và chưa có hộ trồng ca cao cho thu nhập cao ở xã. “Do diện tích trồng ca cao của mỗi hộ nhỏ, thu nhập thấp nên đến nay mục tiêu xóa đói giảm nghèo chưa thực hiện được” – ông Sỹ nói.
Cách Ea Ka khoảng 100km, tình trạng bỏ cây ca cao cũng diễn ra khá phổ biến tại huyện Lăk. Dẫn chúng tôi ra thăm vườn ca cao đang héo úa vì thiếu nước, ông Y Krông Du ở buôn Biăp (xã Yang Tao, huyện Lăk) cho biết đây là vườn trồng 150 cây ca cao mà dự án Adivoca cho cây giống hồi năm 2009. Do đất ở đây thường xuyên khô hạn nên cây ca cao phát triển chậm, mãi đến năm 2013 mới cho thu bói.
Làm theo phong trào?
Anh Niê Hoàng, chuyên viên Phòng Nông nghiệp huyện Lăk, cho biết dự án cacao ở Lăk bắt đầu từ năm 2007 do Adivoca tài trợ. Theo đó, dự án sẽ chọn một số nông dân biết chữ và có năng lực trong cộng đồng để làm tập huấn viên.
Đây là những hạt nhân để thành lập các câu lạc bộ (CLB) cacao tại địa bàn họ ở, mỗi CLB gồm 40 người. Dự án phát miễn phí cho mỗi thành viên CLB 200 cây giống, phân vi sinh và thuốc trừ mối. Lúc cao điểm có trên 1.500 hộ tham gia. Nhưng theo anh Niê Hoàng, cây cacao chăm sóc ban đầu rất khó khăn, nhiều người chưa có kinh nghiệm nên bỏ bê cây này dẫn đến thất bại.
“Hiện còn 1.200 hộ trồng ca cao, lúc cao điểm diện tích vượt trên 1.200ha, nay chỉ còn 500ha” – anh Niê Hoàng giải thích.
Một số nghiên cứu mới đây của các tổ chức phi chính phủ, trong đó có Viện Nghiên cứu kinh tế – xã hội và môi trường (iSEE) cho thấy nhiều chương trình phát triển cacao tại Tây nguyên, đặc biệt là đối với đồng bào dân tộc thiểu số, đang cho thấy sự thiếu bền vững.
TS Nguyễn Minh Phong, cán bộ hiện trường của iSEE, cho biết nhiều người trồng ca cao bởi họ được cho cây giống chứ thật ra cây này không phù hợp với họ. Việc phát triển ca cao quá nhanh khi chưa có những nghiên cứu đầy đủ về thổ nhưỡng đã để người dân chịu hậu quả. “Nhiều vùng đất thiếu nước ở Tây nguyên không thể trồng ca cao nhưng vẫn nằm trong quy hoạch trồng” – TS Phong cho biết.
Ông Phong cho rằng sự phát triển nóng của cây ca cao thời gian qua có tác động từ những công ty nước ngoài. Trong khi tại nhiều quốc gia trồng ca cao lớn như Costa Rica, Indonesia…, người dân đã bỏ ca cao để chuyển sang trồng cây khác thì VN lại đặt ra mục tiêu phát triển quá nóng. Có thể diện tích giảm là do người dân nhận ra ca cao không thật sự đem lại lợi ích như các loại cây trồng khác. Để đảm bảo nguồn cung ổn định, các tập đoàn buôn bán và chế biến ca cao lớn buộc phải có những chính sách để phát triển vùng ca cao nguyên liệu ở các quốc gia khác và VN là một lựa chọn.
Theo Hiệp hội Cà phê – ca cao VN (Vicofa), nhiều nông dân chê cây ca cao do có năng suất thấp, hiệu quả kinh tế không cao như các cây trồng khác như hồ tiêu, cà phê, cao su… nên không hấp dẫn nông dân đầu tư. Hiện ca cao chủ yếu được trồng xen với vườn dừa, điều, sầu riêng và các cây lâu năm khác.
Ông Nguyễn Văn Sỹ nói: “Chúng tôi không kỳ vọng nhiều vào ca cao vì giá bấp bênh, hơn nữa việc thoát nghèo từ ca cao thì chưa thấy. Hiện địa phương đã tạm dừng, không có kế hoạch trồng thêm”.
Theo phong trào mà không tổ chức phát triển theo khoa học là chết chắc, theo tôi trồng bất kể cây công nghiệp nào, mà không có lòng yêu thương cây đó thì sẽ thất bại, điều để mà thành công, đúng như các cụ xưa, nhất nước nhì phân tam cần tứ giống, phải cần cù chăm sóc cho cây, kể cả cây cà phê hay cao su, tiêu, điều, điều quan trọng là người nông dân phải siêng năng cần cù chăm sóc thì cây mới phát triển được, chứ chính quyền họ chỉ hô hào theo các dự án thôi, muốn thành công bản thân người nông dân phải cân cù chăm sóc.
Tôi có rãy ở gần người dân tộc, không phải họ nghèo, nhưng họ không siêng năng cần cù, nên trồng cà phê không phát triển tốt, họ trồng rất dày, khoảng 1,5m cho một hàng và một cây, để cao mấy mét không bấm ngọn, mình có chỉ cho họ kỹ thuật nhưng gần như họ tự ái không nghe theo. botay@.com luôn, qua đó mình suy ra một kết luận là muốn thành công điều đầu tiên là thổ nhưỡng khí hậu phù hợp, và thêm vào đó là các yếu tố như tôi vừa nêu. Muốn thành công là phải học hỏi khoa học kỹ thuật và lòng yêu thương đam mê công việc mình làm., kết hợp với tình siêng năng cần cù.